Tuổi thơ vất vả Là bạn đồng hành
Triền miên cơm toàn độn sắn
Tuổi mười hai đã sấp mặt với đồng
Những đêm trăng dài
Còng lưng ruộng cấy
Bốn bề mông lung nhỏ nhoi thân sậy
Cánh đồng như rộng hơn
Thăm thẳm bóng một người
Mặt trời lên, cô bác ra đồng
Quần xắn gối chạy vội vàng đi học
Muộn giờ thi, chị đứng ngoài cửa lớp
Nước mắt tuôn, cắn nát bờ môi
Bây giờ hoa niên
Chị như cây đã cho mùa quả
Cây đang vươn giữa bão gió thương trường
Chị gói những phần quà cho phận người thua thiệt
Giờ chị là người phố
Bưng bát cơm thơm lại nhớ lúc cơ hàn
Dáng phụ nữ cấy trên đồng
Vụt lớn giống thần nông
Có giống mình thuở trước?
Ai có về ân nghĩa với quê thương?
Thơ: Đinh Thị Hường
Tặng chị: Nguyễn Thanh Hương